Viết để chữa lành : mỗi dòng chữ là một bước trở về

Giữa những ngày mà cuộc sống quay cuồng với áp lực, tin tức nhiễu chiều và những màn so sánh không hồi kết trên mạng xã hội, mình nhận ra: thứ duy nhất giúp mình tạm dừng lại, thở ra và nghe được tiếng của chính mình, lại là… viết.

Viết trong lặng lẽ, viết trong đêm khuya, viết lúc tim rối bời mình không biết trò chuyện cùng ai. Viết để hiểu rõ hơn mình đang mệt vì điều gì, buồn vì ai, mong muốn điều gì mà chính mình trước giờ cũng chưa ngỡ ra được.

Viết, không phải để trở thành nhà văn

Viết đối với mình không phải để ai đọc. Viết để mình được thả lòng. Những dòng chữ đã có lúc như lời nguyện rủa, cũng có khi như cánh tay dang ra ôm lấy tim mình trong đêm lặng.

Không cân chỉnh, không trau chuốt. Chỉ là những dòng gõ vội trong note điện thoại hay sách nhỏ. Viết trong khoảnh khắc nhận ra: “Mình đang rất cố gắng. Mình mệt.”

“Tối nay mình lại khóc. Mình không biết kể với ai. Mình chỉ biết viết. Nhưng khi viết xong, mình thấy nhẹ lòng hơn. Như một đứa trẻ vẫn đang an ủi thầm trong tim mình,muốn được ngồi bên ai đó và nói ra hết, được có một người lắng nghe “

Viết, như một nghi lễ cá nhân

Mỗi sáng, nếu có thể, hãy dành 10 phút chỉ để viết. Có người gọi đó là Morning Pages. Có người xem đó là ghi chép linh tinh. Có người coi như cách để manifest ước mơ.

Với mình, đó là nghi lễ tĩnh tâm. Cái nghi lễ nhỏ nhưng giúp mình không quên rằng: “Mình vẫn đang sống. Mình vẫn đang là mình.”

Một trang vở trắng, một đoạn note, hay một dòng trong laptop. Cái cách bạn trở về với chính mình, là bạn tự nhắc mình rằng mình đang tồn tại, đang chọn lắng nghe.

Viết, như một cánh cửa đi vào bên trong

Viết càng nhiều, mình càng nhận ra: phía sau những nỗi buồn, cáu gắt, hay sự bối rối mình kìm nén trước kia, hóa ra là những vết xước cần được ôm lấy.

Viết giúp mình nhận diện rằng: đau không phải để loại bỏ, mà là để được thấu hiểu. Và đôi khi, sự thông suốt đến từng nỗi đau cũng đủ để khiến ta không còn mâu thuẫn với bản thân.

Viết, để trở về và tiếp tục

Mình vẫn hay viết, và vẫn chưa bao giờ nghĩ viết để ai đọc.

Mình viết, vì đó là cách mình đè nén những điều chỉ mình biết. Mình viết, để những dòng chữ lưu lại rằng mình đã đi qua gì, đã từng yếu đuối ra sao, nhưng cũng đã cố gắng đứng dậy thế nào.

Và điều kì diệu là, những dòng chữ ở đó, dần dần không còn nặng nề nữa. Chúng trở thành bậc thang để mình trở về với chính mình, với bên trong yên lặng.

Viết, để không đi đâu xa, chỉ là mỗi bước trở về.

Chúc bạn một buổi tối đơn giản, đủ chậm để có thể viết lại với mình, một dòng thôi cũng được.

(Bài viết thuộc loạt bài “Chữa lành” trên blog Nhật ký của Mia)

0 Shares

Leave a Comment